Khi phượng hoàng tái sinh

Hoa dại

Steve Jobs có lần tâm sự với em thế này, mặc dù mọi người đều muốn khi chết đi sẽ được lên thiên đường, nhưng không ai muốn chết để được lên đó. Em cũng chẳng khi nào mong những chuyện buồn xảy đến cho em chỉ để em được học hỏi từ những trải nghiệm. Nhưng dù sao thì cũng phải thật lòng cảm ơn cuộc sống đã cho em rất nhiều cơ hội để quan sát nội tâm của chính em. 

Ngày hôm nay, em chứng kiến lòng mình - một con phượng hoàng được em nuôi dần lớn lên ngày qua ngày, tới một giới hạn vô cùng rực rỡ kiêu hãnh thì bỗng chớp mắt cháy rụi trong ngọn lửa hoang đường (nó hoang đường lắm vì em cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao và bằng cách nào nữa).  

Sau ngọn lửa vô lý, giữa đám tàn tro ảm đạm chỉ còn lại 1 con vật trần trụi non nớt chíp chiu... Và dù người ta có đặt tên cho sự mất mát đó là TÁI SINH, vì phượng hoàng non rồi lại sẽ lớn lên rực rỡ và kiêu hãnh, thì niềm bàng hoàng vỡ nát trong em cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Hix!

Mỗi một lần thấy mình vụn vỡ, cũng là lúc em đồng thời nhận ra mình vẫn còn ngây thơ, non xanh và dễ bị tổn thương quá. (Rồi em tự cười nhẹ em 1 cái, hihi)

Và em thấy cần học thêm nhiều nhiều nữa về cách cảm nhận tất cả những gì xảy đến với mình - chỉ yên lặng cảm nhận những thông điệp mà đời sống gửi đến cho em - tuyệt đối không phán xét hờn giận.

Sau tất cả, dẫu sao thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, khi em còn yêu đời, phải không? Life always goes the way it should go. So take it easy, em!  

(* vụ tâm sự là giả hihi, có điều nội dung Steve Jobs nói là có thật)

Comments

Popular posts from this blog

Biển nỗi nhớ và em

...