DIỄM XƯA
LỜI KỂ CỦA TRỊNH CÔNG SƠN VỀ ‘DIỄM XƯA’
“Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến Trường Đại học Văn khoa ở Huế.
Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não. Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng, ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái ấy đi qua nhạt nhòa trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt...
Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.
Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu. ...
Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn. Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi…
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là "Diễm của những ngày xưa"
Capo ngăn 2
Slow rock Bass -3-2-1-2-3
Am C Dm E7 Am
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp [Am] cổ
Dài tay em [C] mấy thuở mắt xanh [Dm] xao [Am]
Nghe lá thu mưa reo mòn gót [E7] nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm [C] sâu. [E7]
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá [Am] nhỏ
Buổi chiều ngồi [C] ngóng những chuyến mưa [Dm] qua [Am]
Trên bước chân em âm thầm lá [E7] đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót [Am] xa.
Chiều này còn mưa sao em không [Dm] lại
Nhỡ mai trong cơn đau [Am] vùi
Làm sao có [Dm] nhau hằn lên nỗi [E] đau
Bước chân em xin về [E7] mau.
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển [Am] động
Làm sao em [C] nhớ những vết chim [Dm] di [Am]
Xin hãy cho mưa qua miền đất [E7] rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng [Am] du.
Chiều này còn mưa sao em không [Dm] lại
Nhỡ mai trong cơn đau [Am] vùi
Làm sao có [Dm] nhau hằn lên nỗi [E] đau
Bước chân em xin về [E7] mau.
(Mưa vẫn hay mưa cho đời biển [Am] động
Làm sao em [C] biết bia đá không [Dm] đau [Am]
Xin hãy cho mưa qua miền đất [E7] rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có [Am] nhau.)
Comments
Post a Comment